top of page

MỘT BÀI VIẾT QUẢNG CÁO



Xin chào, tôi là May - một người thợ đánh máy của Mamoon Vietnam.


Như tiêu đề, tôi có một bài viết quảng cáo sản phẩm cho Mamoon. Thú thật thì tôi có chút vấn đề niềm tin (trust issue) với thứ gọi là quảng cáo, từ cái ngày mà tôi nhận ra trong gói mì tôm chẳng có con tôm nào như trên bao bì.


Tôi sẽ mang một cảm giác lấn cấn nếu tôi chỉ toàn nói tốt cho một thứ gì đó, đặc biệt là khi đó lại còn là thứ mà mình sẽ đổi lấy tiền.


Thế nên lúc viết bài này tôi cứ ngồi lưỡng lự. Mình viết thế này có phải mũi sẽ bị dài ra không?

Mà khoan đã!


Mình có thực sự thích những gì mình đang bán? Mà nếu có thì nói tốt về nó đâu có phải là đang “bốc phét”.


__


Thế là tôi chợt nhớ lại cái ngày mà tôi vừa mới lớ ngớ đặt chân vào văn phòng làm thực tập sinh. Tôi đã hay mang website công ty ra và ba hoa đủ thứ với bạn bè, người nhà mình “Nhìn nè, con/chị/em/tôi làm tranh tô màu về văn hoá Việt Nam nhé. Nghe kêu chưa?”


Và tiếp sau đó là màn tỉ tê về những điều như thế này:


Giấy đúng "ìn-sai" (insight)


Ngày đầu tiên khăn gói đến, bạn đồng nghiệp hí hửng kéo tôi vào văn phòng, đóng cửa cái cạch rồi cho xem “mẻ” tranh đầu tiên mới được in.


“Nè, chừng nữa mình bán cái này. Bà nghiên cứu thử đi.”


Nhìn lớp giấy dày dặn với tông màu hơi be trong lòng tôi đã muốn gào thét vì đúng gu quá trời.


Lí do vì tôi là đứa thích viết nhật ký và khá kén giấy với bút. Mỗi lần mua sổ tôi chẳng quan tâm đến cái bìa cho mấy, nhưng giấy thì phải ngon, êm, màu be be dịu mắt. Tôi chả có miếng kiến thức nào về các loại giấy cả, nhưng đủ biết cái cảm giác viết/vẽ lên cái nền giấy hợp ý mình nó sướng cỡ nào.


Sau bao lần vi vu xem chùa ngoài nhà sách thì tôi có cái kinh nghiệm nhỏ là cứ nhắm mắt nhắm mũi chọn cũng có thể ra được một quyển có bìa đẹp, nhưng mà giấy hợp ý mình thì căng mắt tìm cũng chưa chắc ra.


Vậy nên hồi mới vào tôi mê giấy bên công ty lắm. Sau đó có bận Mamoon đổi sang một loại giấy màu trắng tinh, mỏng và trơn hơn xíu để thử nghiệm, tôi nhớ mình cứ phải tới lui lèm bèm bên tai sếp “Chị ơi, ờm, mọi người định thử loại này thôi còn bán thì mình bán chính thức loại cũ phải không ạ?”. Sếp tôi chắc cũng mệt mỏi quá nên chỉ ờ ờ cho tôi yên tâm.


__


Sau lần đó thì Mamoon còn thử thêm cả chục loại khác nữa rồi mới đi đến dùng loại như bây giờ. Nó là loại giấy Raicho 180 gsm, có màu hơi be khá dịu mắt, không quá mỏng để chống lem màu ra sau, cũng không quá dày để tránh bớt gãy gập.


Lúc này tôi mới thở phù nhẹ nhõm.


Tuy đúng là vậy nhưng mà đây cũng không phải là loại giấy thần kì gì đâu, nên nếu mạnh tay với em nó quá thì cũng hơi khó nguyên vẹn đấy nhé.


Em này có một điểm cộng nữa là có chứng nhận FSC thân thiện với môi trường và phát triển bền vững.


Chúng tôi sẽ cuộn tranh vào trong một ống giấy thật gọn gàng, chắc chắn để khách còn bảo quản được lâu. Thêm quả ống hơi tốn kém nhưng sếp tôi đã phải đấu tranh với chính những người cộng sự của mình để bảo vệ “cứng ngắc” cái ý tưởng dùng ống đựng tranh cho nó xịn.


__


Tranh có lồng ghép yếu tố văn hoá Việt Nam


Hôm nọ sếp bảo tôi thử nghiên cứu đối thủ xem sản phẩm của mình có lợi thế gì. Tôi buột miệng bảo “Dạ em thấy tranh tô màu của người ta vừa nhiều vừa rẻ hơn mình á chị.”


Trông vẻ mặt sếp tôi chẳng khác nào bầu trời Sài Gòn của những ngày tháng 7 - xám xịt.

“Đúng rồi, nhưng mà em nhớ lại xem mình khác ở điểm nào?”


Văn hoá. Chúng tôi làm tranh về văn hoá Việt Nam.


Văn hoá ở đây không phải chỉ có những cái tên nổi bật như Làng bánh tráng Trảng Bàng, Lễ hội Đền Hùng ở Hà Nội, hay chợ Bến Thành ở Sài Gòn mà ai ai cũng biết. Tranh của Mamoon còn có những hình ảnh khá là đời thường đã đi sâu vào thói quen nếp sống mà ít khi nào chúng ta nhận ra, như là cô bán cơm tấm ngồi nướng thịt bên bếp than này, gánh hàng rong hay văn hoá ngồi ăn vặt ở vỉa hè của mọi người…


Riêng mỗi bức tranh đều phải đặt artist vẽ để ra được các yếu tố văn hoá. Mamoon cũng ra truyện đều đều cho mỗi bộ sưu tập tranh để thể hiện được thêm nhiều nội dung mà trên tranh thể hiện chưa đủ nữa. Trong lúc tô tranh, ba mẹ hoặc những người xung quanh cũng có thể thủ thỉ đọc truyện cho nhau nghe.


Cũng bởi quá trình cầu kỳ phức tạp này mà trên thương trường, cái giá tranh tô màu của Mamoon được xem là hơi chát. Đối diện với những cái lắc đầu hay chậc lưỡi của khách khi nhìn giá, nhân viên chúng tôi không ít lần nhão mặt, cũng cố rướn giải thích nhưng không đáng kể.


__


 Size tranh khổng lồ - duy nhất tại Mamoon


Đây là một điểm đặc biệt khác thường của tranh tô màu ở Mamoon. Tranh tô màu nhà chúng tôi có 3 kích cỡ rất doạ người:

  • Size To Bự (A1)

  • Size Vừa Vừa (A2)

  • Size Tí Nị (A3)


Cô, dì, chú, bác ghé qua hay có cùng một câu hỏi “Tranh cỡ này thì bé nhà chị tô đến Tết năm sau à em?”. Ờm… quả thực thì khả năng này cũng có thể. Vì không những to, tranh của chúng tôi còn nhiều chi tiết.


Nhưng cái gì cũng có lí do chứ không tự nhiên mà chúng tôi chọn làm khó khách hàng.

Tranh tô màu to thực sự có cả một kho tàng lợi ích mà không mấy ai chịu “unlock”:


Nhiều người có thể tô cùng nhau để “nhích” lại gần hơn. Ba mẹ phải đến giúp các em nhỏ một tay để tăng tình đồng đội. Bạn bè không còn lo không có việc gì làm ngoài lướt điện thoại cùng nhau.


Dùng để rèn luyện sự tập trung và tính kiên nhẫn. (Tôi không tin là có ai tô hết quả tranh A1 nhà chúng tôi mà lại không lên cấp độ kiên nhẫn).


Đóng khung dán lên tường là đã có thể ra được một tác phẩm nghệ thuật trong nhà rồi.


Đến đây thì đã hết một bài quảng cáo. Còn nhiều lợi ích lắm nhưng mời các bạn lên trang nhà chúng tôi đọc thêm những bài khác. Còn ai không tin thì cứ order thử một tranh về tô xem thực hư thế nào nhé.





Comentários


bottom of page