top of page

Nội Dung

Đúng, lại là tui, Thắm T-rex đây. Đang nằm ngủ, tui tự nhiên bị con gì mổ vào đầu.

Tui vươn vai lên, định hù cho kẻ nào đã dám làm tui giật mình một trận ra trò.

“Graooooo, ai đấyyy?”

Ai yo, một chú chim bé bỏng đang ngước mắt tròn xoe ngấn nước ra nhìn tui, nó nói:

“Uhm anh gì đó ơi anh nằm đè lên cái nhà của em nè.”

Tui nhìn xuống thì thấy cái ổ rơm nho nhỏ đang bị tui nằm lên. Đấy là con Mun mang cho tui ngày hôm qua để làm gối nằm, nó còn bảo nằm vậy cho có sự êm ái của thiên nhiên. Dạo này nó cứ đi lung tung, nghe ai nói đâu đó rồi bày ra rất nhiều trò mới lạ, hôm thì nó mang về cho tui cái vỏ chai và nói hãy biết bảo vệ môi trường, hôm qua nó lại mang cho tui cái tổ này và bảo đây là cái gối ê-cô (eco) đó.

Tui ái ngại nói với chú chim:

“Cho tui xin lỗi, bạn là…”

“Lý Hoàng Oanh”

“Ối tên gì nghe hay thế. Nhưng bạn là chim ..”

“Én Pseudochelidon."

“Pờ sê gì đó.”

"Pseudochelidon."

“Thế vì sao lại lấy tên Hoàng Oanh?”

Vì bố mẹ mình thích mấy bạn chim Hoàng Anh đó, mặc dù bọn mình là Én.

“Vậy tui trả cái tổ cho Oanh nè, tui tên là Thắm nha.” Tui vừa nói vừa lấy hai tay bưng cái tổ đưa lại cho bạn én, ra vẻ nâng niu và trân trọng lắm.

Én Oanh ngậm lấy cái tổ, lí nhí nói cảm ơn rồi bay đi.

Đã lỡ tỉnh ngủ, tui định đi kiếm thứ gì đó bỏ bụng. Tui cứ đi loanh quanh và nghía chỗ này chỗ nọ. Ô, phía kia là một khu vườn trông thật rộng lớn với những người nông dân đang cặm cụi hái một loại quả gì đó màu xanh, màu đỏ. Chắc là ăn được. Tôi bước đến chỗ một cô nông dân, xin một quả. Cô ấy cười tươi rói, cho tui hẳn cả nắm. Đang định cho hết cả đám vào miệng thì tự dưng nghe được giọng nói quen thuộc:

”Cẩn thận nha, cay lắm đó.”

“Cay là sao?”

“Bạn không biết đây là trái ớt à, trái ớt này có tên gọi là Ớt Hiểm đó. Mình nghe nói một số loài động vật có vú nếu ăn phải quả này nhiều thì da và mắt sẽ rất khó chịu á.”

“Ừ nhưng tui là bò sát mà.”

“Ờ ha. Thế chắc có lẽ là không sao đâu nhỉ? Loài chim tụi mình cũng hiếm khi bị cay lắm.” Én Oanh lấy một bên cánh ôm đầu, như là mới nhớ ra một điều gì đó. “Chỗ này là trang trại của nhà mình, nơi chúng mình trồng những cây ớt đó bạn ạ. Bạn đi theo mình đi, hôm nay bà của mình vừa ra mẻ tương ớt mới, mình sẽ cho bạn được thưởng thức.”

Vừa đi Oanh vừa kể nhiệm vụ của các chú chim, từ khâu thả hạt giống cho đến khâu ra trái. Những trái ớt hỏng hoặc bị dập, không dùng tươi được thì bà của Oanh sẽ làm thành những hũ tương ớt thật ngon, để không bỏ phí bất kỳ trái ớt nào.

Oanh hào hứng khoe với tôi với vẻ mặt đầy tự hào rằng không ai làm tương ớt ngon bằng bà của mình, chốc lát, Oanh lại nhìn tôi với nét mặt đầy nghiêm nghị:

“Bạn biết không? Trồng ớt thì chẳng đơn giản gì. Để có được sào ớt đỏ thẳm khi xuân tới, làng của mình đã phải chăm chỉ gieo hạt và chăm sóc chúng từ tháng 8 tháng 9 cơ.”

Tôi rất lấy làm lạ, ớt hiểm mà lại khó trồng và tốn công như vậy ư? Trông nó bé tí và mọc khắp nơi ấy mà. Tôi hỏi:

“Thế còn ớt có màu xanh? Bạn sẽ làm gì với chúng? Đợi chúng lớn lên và trổ thành màu đỏ như kia à?”

Tui ngồi xuống, cái nắng chói chang của nơi này đúng thật là không thể đùa được. Ấy vậy mà những cây ớt này lại đâm chồi nảy lộc, đỏ cả một khu vườn.

Én Oanh bật cười, nhìn tôi rồi xòe bàn tay ra:

“Nhìn những trái ớt xanh xanh nhỏ nhỏ vậy thôi, nhưng không kém phần thơm ngon như khi nó chín nhé. Mùi thơm của ớt hiểm xanh lần đầu ngửi có thể làm mình bị sặc, mà ngửi lâu như người trong làng mình rồi thành ra nó thơm lắm. Người ta cũng hay dùng chúng làm một loại nước chấm gọi là muối ớt xanh.”

Thấy vẻ mặt đơ ra của tôi, Oanh nói thêm:

“Còn có các món dân dã như lẩu gà ớt hiểm nè, vịt nấu ớt hiểm nè, và còn nhiều món khác,... nổi tiếng trong các quán ăn của con người lắm đó. Mình thì không cảm nhận rõ được vị cay nhưng vẫn thấy nó ngon.”

Bụng tôi bắt đầu cồn cào khi nghe đến hàng loạt món ăn trong đầu, dù chưa từng được nếm qua, nhưng tôi nghĩ rằng những món đó chắc chắn là rất ngon miệng.

Én Oanh xoắn tay áo, đặt thùng thu hoạch ớt bên cạnh, ngồi xổm xuống như một người chuyên nghiệp. Ngước lên nhìn tôi:

“Này Thắm, bạn muốn thử hái chúng không? Hái xong, mình dẫn bạn đến một nơi.”

“Nhưng mà mình đâu biết hái?” - Tui ngơ ngác.

Oanh đưa tôi găng tay, nón vành rồi bảo tôi mặc vào. Bạn ấy thành thục hướng dẫn tôi cách hái những trái ớt như thế nào để đẹp mắt nhất.

Tôi loay hoay một hồi, không biết làm thế nào thì Mun bỗng nhiên xuất hiện, làm tôi giật bắn, mấy quả ớt trong tay tôi đổ hết ra đất.

“Munnnnn!!!! Bạn vừa làm gì vậy, khó khăn lắm tui mới hái nhiêu đây màaaaaa.”

“Xin lỗi mà, mình biến hình gấp quá nên không kiểm soát được.” Mun nhìn qua Oanh.“Cho mình tham gia với nhé.”

Oanh hớn hở vì có thêm người đồng hành công việc. Mặc dù làm việc dưới cái nóng oi ả, chúng tui không hề cảm thấy mệt mỏi vì cứ cười đùa, nói chuyện với nhau suốt thôi.

“Bây giờ chúng mình cùng nhau đi đến nơi này nhé! Đảm bảo sẽ không làm các bạn thấy vọng đâu.” Oanh ra vẻ bí mật.

Mun ì ạch cầm một bên của cái thùng, lẽo đẽo theo sau Thắm và Oanh.

Nhà của Oanh là một ngôi nhà trên cây to, có bóng mát rợp xung quanh. Cái thang bắt lên nhà là dây leo chắc chắn, xung quanh có cả mấy cái cây ớt xanh đỏ đẹp mắt.

“Wowwww” - Thắm trầm trồ - “Nhà của bạn đây sao?”

“Đúng vậy, đây là nhà của mình, xung quanh là người dân trong làng mình đó”. Oanh giúp mọi người mang các thùng ớt đã thu hoạch bay lên nhà.

Thắm và Mun leo từ từ đi lên, bên trong nhà có mùi thơm rất đặc biệt. Có bóng dáng ai đó đứng dưới bếp. Một giọng nói chậm rãi, hơi khàn cất lên:

“Oanh đó à, mới về hả cháu?”

“Dạ bà, con có dẫn các bạn về nhà mình chơi nữa.”

“Chúng cháu chào bà.”

“Ờ, chào hai đứa, hai đứa vất vả rồi. Đi vào trong rửa tay, rửa mặt rồi ra đây, mấy bà cháu mình dùng bữa trưa. Hôm nay có món rau xanh chấm tương ớt yêu thích của Oanh nhé.”

Nhìn từ nhà của Oanh, tôi thấy toàn cảnh nơi này đầy thơ mộng. Xung quanh bao bọc bởi cây xanh mát và rất rất nhiều cánh đồng trồng ớt - đặc trưng canh tác ở nơi đây. Tôi chưa từng thấy cảnh nào đẹp đến vậy, mãi đắm say trong suy nghĩ, không biết rằng món ăn thơm lừng cũng đã sẵn sàng.

Bà của Oanh mang đĩa thức ăn ra, nhìn chúng tui cười hiền từ:

“Các cháu không phải người ở đây đúng không?”. Vừa nói, bà vừa dầm ớt vào trong chén. “Các cháu thấy nơi đây thế nào?”

“Cháu thấy nơi đây… toàn là ớt ạ”. Tui vội đáp.

Bà bật cười vì câu trả lời có phần ngô nghê của tui. Vừa ăn, tui vừa để ý thấy xung quanh nhà có rất nhiều những chai lọ có chất lỏng sệt sệt màu đỏ.

Oanh chỉ tay:

“Đó là tương ớt mà bọn mình đang ăn đó.” Nói đoạn Oanh lại chỉ sang một khu khác. “Còn mấy cái lọ màu đậm hơn, có ớt bên trong mà lại có ít dầu mỡ nữa, đó là sa tế. Bà mình là chỗ bán sỉ mấy thứ này ở đây đó.”

“Thích nhỉ.”

Tui cảm thán rồi lại tiếp tục ngồi ăn một cách thật vui vẻ. Vậy là hôm nay tui lại nhìn thấy một vẻ đẹp mới của nước mình. Tui cứ nghĩ đây là một loài cây rất bình thường, có mặt ở khắp mọi nơi, không ngờ nó lại có nhiều lợi ích thú vị đến như vậy luôn đó, mà lại còn rất ngon nữa.


Ý nghĩa của câu truyện

Đang ngủ trưa ngon lành, Thắm T-rex bất chợt gặp một bạn chim nhỏ và khám phá ra vùng đất trồng toàn là ớt. Hãy cùng xem Thắm T-rex đã biết được những kiến thức thú vị gì nhé.

Tương ớt đâyyy ai mua không?

mua tranh ngay

Sản phẩm

​Bán chạy

Chúng mình cung cấp sản phẩm tranh tô màu sáng tạo, lấy cảm hứng và minh họa những nét đẹp văn hóa của Việt Nam.

bottom of page