top of page

Nội Dung

Tạm biệt bé Diễm, tui lại vác thây mình lên đường. Thực lòng tui cũng không biết mình sẽ đi đâu nữa. Cứ đi mấy ngày ròng, cặp giò của tui đã sắp rụng ra. À nhỉ. Giờ thì tui mới sực nhớ ra là mình có đôi cánh “dự phòng” của giáo sư đưa cho hồi mới đi. Thế là tui lại dập dìu đu đưa trên không. Cho tới khi bụng tui bắt đầu có những tiếng kêu kì lạ.

“Ục.. ừmm.. “

Lại là nó. Nó đang đến. Chính là cơn đói của tui.

Và xông vào mũi của tui là một mùi gì đó thơm ghê ta, tui ngước xuống nhìn chỗ đông đúc ồn ào đó. Ôi mém đâm trúng tòa nhà, đúng là đi đường không nên liếc trái liếc phải mà.

Tui hạ đôi cánh của mình một cách điêu luyện, ngỡ như mấy chiếc trực thăng bay vòng vèo uốn lượn rồi nhẹ nhàng đáp xuống một nơi. Ở đây có rất nhiều người. Họ nói chuyện bằng chất giọng nghe là lạ tai. Nhưng tui cũng chẳng để tâm nhiều nữa, chỉ lo nhìn mấy gian hàng thức ăn thơm ngon nức cả mũi. Trên vài tấm biển có đề mấy dòng chữ “Phở bò”, “Phở gà”, “Bún Thang”, “Bún Đậu Mắm Tôm”… 

Có một gian hàng cực kỳ đông người đến. Tui cũng bước vào trong. Đến một bàn nọ có một người đang ngồi ăn món gì đó thật ngon lành. Tui đói lắm, nhưng vẫn nhớ lời mẹ dặn hồi trước khi ra khỏi nhà:

“Con nít muốn ăn thứ gì phải xin phép trước nha con. Như thế mới ngoan.”

Tui hỏi anh chàng trong bàn ăn đó:

“Anh đẹp trai cho em xin một miếng được hông?”

Anh ta nhìn tui khá hoài nghi:

“Nhóc muốn ăn thì vào trong nói cô kia bán cho một tô. Cái này anh ăn gần hết rồi.”

Thế là tui rối rít cảm ơn rồi hí hửng chạy vào bên trong. Ái chà, được hẳn tô mới luôn hả?

“Cô ơi bán cho con một tô.”

“Đợi chút nha nhóc.”

“Dạ!”

“Mà ở đây tính tiền trước nha con.”

“Dạ!”

“Của con ba lăm nghìn.”

“Dạ hông con ăn một tô à. Ba lăm nghìn tô con ăn hông hết.”

“Là sao? Con có ba lăm nghìn không? Hay quét mã?”

Tui không hiểu cô ấy đang nói gì cả. Cô lại tiếp tục quay lại loay hoay bên bếp và không đoái hoài gì đến tui nữa.

Nhưng tui đói quá. Tui cứ vừa đi vừa ôm bụng và buồn bã nhìn đôi chân mệt mỏi của mình.

“Bụp.”

Hình như tui vừa đá trúng một hòn đá tròn tròn, nhìn lên thì thấy nó lăn ra từ cái quầy bán rất là nhiều loại trứng, có trứng to trứng nhỏ kia. Một quả trứng đang lăn lông lốc. Giờ thì tui lại nhìn thấy như nó đang nhúc nhích cử động. Quái lạ, sao quả trứng lại cử động được. Tui đến gần và gí sát vào để chắc chắn là mình không phải đang hoa mắt vì đói.

“Rốp.. rốp.. “

Ôi trời ơi! Nó đang vỡ ra!

Tui đá mạnh chân đến vậy sao? Mà khoan, có thứ gì đó ở bên trong.

“Chíp.. chíp.. chíp.. “

Một con vịt có bộ lông màu trắng trắng với cái mỏ màu cam nhô ra.

“Ma.. ma.. mun.. “

Nó đang nói gì đó rồi nhảy lên rúc vào người tui.

“Nè nè tui hông có giỡn nha.”

“Ma.. mẹ.. con là Mun nè.“

“Mun nào? Tui không quen ai tên Mun hết á. Mà tui không phải mẹ của mấy người nha, tui còn là em bé đó. Đừng thấy tui bự rồi bắt quàng làm họ nha.”

“Mẹ.. mẹ.. “

Con vật đó bắt đầu ầm ĩ. Điên thật sự. Đã đói thì chớ, lại còn gặp đứa oái oăm này.

Tui toan bỏ đi, nhưng nó cứ đi theo. Tui đã đi vòng quanh rất nhiều con hẻm nhưng nó cứ nhất quyết bám lấy. Được rồi, tui sẽ bay lên, để xem còn bám theo không.

Được một đoạn, cuối cùng con vật ấy cũng mất hút. Tui vội đáp xuống một quán ăn.

Chỗ này rất ít người. Tui bước đến hỏi chú trong quầy:

“Chú ơi cho con một cái này nha.”

“OK con vào ngồi đi.”

Chà, cuối cùng. Chú này tốt ghê ấy, không như chỗ lúc nãy.”

Chú mang ra cho tui một tô gì đó thơm phức. Tui hít một hơi rồi nếm thử. Nước rất ngọt và thanh. Những sợi dai dai và thịt thật mềm. Thoáng chốc tui đã xì xụp húp hết một tô cạn queo. Tui quay sang chú bán hàng cười vui vẻ:

“Con cảm ơn chú ạ. Con no rồi. Chào chú nha.”

“Ờ, của cháu ba lăm nghìn nhá.”

Lại là ba lăm nghìn. Sao ở đây mọi người đều nhắc đến nó thế nhỉ?

Tui toan bước ra cửa nhưng bỗng có cái gì đó vướng lại. Thì ra là chú kia đang nắm đuôi tôi.

“Cháu quên đưa tiền cho chú rồi.”

“Ti.. tiền là gì vậy chú?”

“Á à, giả vờ ngu hả? Bố mẹ cháu đâu?”

“Dạ ba mẹ con đang ở nhà á. Mà con xin phép ăn rồi mà chú?”

“Nhưng ở đây chú bán cơ. Cháu vào ăn phải trả tiền chứ.”

Tui vẫn còn đang bối rối thì bỗng có tiếng chíp chíp quen thuộc. Nhìn xuống chân thì thấy con vịt lúc nãy đang leo lên chân tui. Thì ra nó vẫn bám tận đến đây. Nhưng nó kẹp theo một xấp giấy ở trên cái miệng. Ba lăm nghìn. Cái thứ này chắc là ba lăm nghìn mà nãy chị kia vừa nói với tui. Nó ra hiệu cho tui với lấy. Tui ngập ngừng đưa “ba lăm nghìn” cho chú.

“Đây là tiền thừa. Chú chỉ lấy ba lăm nghìn thôi. Nhóc giữ lại nhé.”

Chú ấy đưa lại tui vài tờ. Tui bối rối nhận lấy và ra khỏi quán, mặc dù vẫn chưa hiểu lắm chuyện gì đang diễn ra.

Bỗng ở đâu ra một con bé mũm mĩm nhảy ra, chỉ thẳng mặt tui la lên:

“Là mày đúng không? Mày là đồng bọn với con vịt ăn cắp tiền đó phải không?”

Ăn cắp ư? Mẹ tui bảo ăn cắp là xấu. Tui hông phải người xấu. Tui cố cãi lại.

“Không phải đâu bạn, tui.. cái này.. là …ơ… con Mun… ơ…” Tui định chỉ xuống con Vịt, ủa mà nó đâu rồi?

Bạn ấy gắt lên:

 “Mày khỏi giả vờ giả vịt, tao biết hai đứa là một bọn rồi nhá.”

“Ơ đừng bạn ơi, đừng gọi mày tao, nghe kì lắm.”

“Thế gọi là gì? Tưởng mình thanh cao lắm?”

Tui bối rối quan sát cô bé ấy một chút: mái tóc cắt ngắn, khuôn mặt bầu bĩnh đang mặc một bộ đồ bông màu hồng, nom mặt đáng yêu vậy mà sao dữ tợn quá.

“Hông phải vậy đâu. Tui giải thích được hông? Cái này tui không biết con vịt đó lấy ở đâu nữa. Nó ăn cắp của bạn hả? Vậy tui trả bạn nè.”

Tui ấp úng nói rồi dúi mấy tờ giấy đó nhét vào tay cô bé. Tui thấy mắt sao cay quá chừng, rồi không chịu nổi nữa, chuyện gì đến cũng đến.

“Òaaaa.. Tui hông.. hức.. phải người xấu.. hức.. đâu.. hụ hụ hụ. Òaa.. ”

Con bé nhìn tui khó hiểu, mặt nghệt ra.

“Gì vậy… Tự nhiên khóc à.”

Rồi cô bé lí nhí:

“Thôi, chắc không phải mày rồi. Có ai đời ăn cắp xong không bỏ chạy mà còn đứng đây khóc..Ngố thế không biết.”

“Òaaaa.. Vậy sao vẫn kêu tui bằng mày? Hu hu”

“Thôi được rồi, được rồi, tao.. à nhầm.. tớ biết cậu không phải người xấu. Được chưa?”

Tui nín khóc nhưng vẫn còn thút thít.

“Chậc, nhưng sao con vịt đó lại mang tiền cho cậu?” Cô bé lại hỏi.

“Vì tui đi ăn bún ở đằng này nè.” Tui lấy tay chỉ vào quán. “Họ nói tui phải đưa tiền gì đó, nhưng tui hông có. Tui lần đầu đến đây à. Hic.”

“À. Thì ra là vậy. Chắc là đi du lịch mà không mang theo tiền. Thôi qua hàng của mẹ tớ, cho cậu ăn món này. À, cứ gọi tớ là Bống.”

“Còn tớ là Thắm, Thắm T-rex.”

Rồi cô bé lại nắm đuôi tôi đi đến trước một chỗ đồ ăn. Tui khịt khịt mũi, nghe mùi hương hơi lạ.

“Món gì vậy?”

“Bún đậu mắm tôm. Mẹ tớ bán đó, cái miếng vàng vàng đang chiên kia là đậu.”

Rồi tui thấy tay của mẹ Bống đang đảo mấy miếng màu vàng vuông vức rất thuần thục, cô liên liên tục thả miếng màu trắng vào chảo dầu sôi sùng sục, rồi khi nó biến thành màu vàng thì vớt ra. Cô bốc nắm bún cho vào đĩa, 1 ít rau thơm, mấy miếng đậu.

Bống lại nói tiếp:

“Còn kia là nem, dồi và chả đều được rán qua đó, chân giò này thì luộc lên.”

“Tớ sẽ chiêu đãi cậu.”

Bống vỗ vỗ người tui và cười thật tươi. Thế rồi Bống ngồi xuống và chỉ tui cách ăn. Ui cái đồ chấm màu tim tím này, Bống tự tay cho vào bát, cho đường, vắt chanh, rưới một ít dầu sôi lên rồi dùng đũa đánh lên bọt.

Bống nháy mắt:

“Không phải hàng nào cũng làm giống nhà tớ đâu nha, cậu đi nơi khác cũng sẽ không có, cách pha mắm tôm gia truyền này của nhà tớ.”

Thế rồi tui ngồi xì xụp ăn lấy ăn để như chưa hề có tô bún trước đó. Ngon quá trời.

Từ ngày hôm đó, tui định cư ở cái chợ này và lang thang với Bống. Tuy có mấy ngày, nhưng chuyện nhà ai tui cũng đều biết cả. Kia là bác Thắng xe ôm chuyên giúp các bà ship đồ, nhà bác giàu lắm, bác chỉ đi làm vì đam mê thôi. Hàng bún tui hay ăn là hàng bún thang cô Ninh, cô nuôi 4 người con chỉ bằng hàng bún đấy, các con cô rất ngoan ngoãn. Còn chú Phương cũng bán nhưng đó là bún riêu, một loại bún khác.

“Ôi tui ước gì được lớn lên ở đây như Bống để được ăn nhiều món ngon như vậy.”

Bống tự nhiên nói:

“Nhìn mọi người ăn món mẹ tớ nấu và khen ngon thì tớ vui lắm. Cậu không biết đâu mẹ tớ dậy từ 4 giờ sáng tinh mơ để sơ chế tất cả những nguyên liệu đó, cậu nhìn miếng chân giò luộc này nhé, trông rất đơn giản nhưng để làm sạch nó thì không dễ thế đâu.”

Tui nhìn Bống đang ăn ngon lành, rồi lại nhìn ra xung quanh chợ. Con ngõ này tuy hơi hẹp nhưng lại có những món ăn vô cùng phong phú. Khách đến đây ăn rất đông và có cả những người ở nước ngoài, vài hàng quán còn bán đến tận khuya. Rất nhiều người buôn bán ở đây đã hơn chục năm, có người làm cả đời mình vẫn chưa thấy chán. Chỉ thoáng chốc thôi là tui lại phải lên đường rồi. Nhưng tui thật không nỡ xa Bống và nơi này. Có lẽ tui sẽ thèm mấy món mà mình đã được ăn lắm.


Ý nghĩa của câu truyện

Lần đầu đến Hà Nội chơi, Thắm T-rex lại rơi vào tình huống bị hiểu nhầm là trộm. May sao cuối cùng em cũng được giải oan và còn được đi thưởng thức những món ăn thât ngon ở đây nữa. Hãy cùng Thắm T-rex khám phá nhé.

Tên Trộm Ngô Nghê

mua tranh ngay

Sản phẩm

​Bán chạy

Chúng mình cung cấp sản phẩm tranh tô màu sáng tạo, lấy cảm hứng và minh họa những nét đẹp văn hóa của Việt Nam.

bottom of page