Nội Dung
Ở chơi với Bống được một thời gian, tui bỗng giật mình nhớ ra rằng sắp tới là sinh nhật của Bác, ngày 19/5. Tui chợt nảy ra ý định sẽ quay về thành phố mang tên Người, cũng là nơi quê nhà tui, thành phố Hồ Chí Minh.
Tui quay về sớm hơn ngày người ta tổ chức sinh nhật của Bác. Từ ngày tui rời đi, cảnh vật ở đây đã đổi khác đi một chút. Thấy tui trở về, ba mẹ vô cùng mừng rỡ, nấu cho tui rất nhiều món ăn ngon, còn dẫn đi chơi khắp nơi.
Hôm nay, ba dẫn tui đến một quán cà phê cổ xưa. Ba tui bảo rằng đây là chỗ yêu thích nhất của ông và sẽ cho tui thấy điều thú vị ở đây. Đến nơi, tui trông thấy vẻ ngoài quán rất hiện đại và bóng bẩy, tui có vẻ bán tính bán nghi khi ba bảo quán này có từ lâu đời lắm rồi. Chủ quán thấy ba con tui tới thì rất là niềm nở, vội vã mời vào trong.
“Đây là bé Thắm T-rex đó hả? Chà, lớn nhanh quá ha.” Bác chủ quán xoa đầu tui.
“Đúng rồi. Cháu nó đi học ở trường, mới về được mấy ngày.”
“Vui thế này, chắc là ta phải ra góc phố xưa làm vài cốc chứ nhỉ?”. Bác nháy mắt với ba tôi.
Hai người dắt tay tôi đến một cánh cổng lớn bằng sắt. Bác vừa mở khóa, cảnh cửa kêu cót két rời từ từ mở ra. Tui trố mắt ngạc nhiên. Một con đường thật dài hiện lên như nối sang một thế giới khác. Trước mắt tui, những chiếc xe kì lạ đi lại ngang dọc, tiếng rao bánh mì, hủ tiếu vang lên. Những người đàn ông mặc sơ mi đóng thùng, phụ nữ đoan trang trong bộ áo dài thướt tha. Tui ngẩn ngơ nhìn, không giấu nổi sự kinh ngạc.
“Đã thấy điều thú vị chưa? Đây là một thế giới đặc biệt, được dàn dựng lên để mô phỏng và hoài niệmtạo lại một số hình ảnh của Sài Gòn xưa đó. Lúc trước bác Tâm cũng học cùng trường với con, bác tự làm nên cái này trong lúc học môn Tạo Hình đó. Con cứ dạo chơi thỏa thích đi. Lát nữa quay lại đoạn đường này gặp ba và bác Tâm nha.”
Tui trở nên vô cùng phấn khích, gật gù đáp rồi chạy lăn tăn khắp nơi, ngó bên này một tí, nghía bên kia một tẹo.
“Nhóc! Đi xích lô hông?”. Một chú bên kia đường gọi tui. Trông chú ăn mặc bảnh bao lắm. Chú có một con xe xích lô máy nom rất ngầu. Tui gật gật đầu rồi toan nhảy lên xe ngồi. Tiếng máy kêu lên phành phạch rồi dần di chuyển.
“Nhóc muốn đi đâu?”
“Dạ đi đâu cũng được ạ.”
“Ái chà, là khách tham quan à?”
“Dạ đúng rồi, con mới đến đây thôi.”
“Vậy đi một vòng loanh quanh chừng 2 tiếng nha?”
“Dạ chịu.”
Vốn tật nhiều chuyện, vừa đi tui vừa hỏi chú vô số câu hỏi, nhưng chú cũng rất thân thiện trả lời.
“Con xe này ngầu ghê ha chú, lần đầu con được đi nó á.”
“Đúng rồi, nó là “món đặc sản” của Sài Gòn mình luôn đó, không có ở chỗ khác đâu. Chú dành dụm tiền mãi mới mua được một con xe để kiếm cơm. Chứ hồi trước thì chú chỉ có thể thuê để chạy thôi à.”
“Chạy con xe oách thế này, lại còn gặp được nhiều người chắc vui lắm ha chú?”
“Ờ có lúc vui lúc buồn. Thỉnh thoảng cũng gặp mấy người khách khó tính dữ lắm đó. Có người nói điểm đến ở đây, nhưng cuối cùng lại đi chỗ khác. Nhưng thỉnh thoảng gặp người giàu, họ cho hẳn tiền bo.”
“Con thích con xe này quá, ước gì ba mẹ con cũng có một chiếc để chở con đi chơi.”
“Ờ… haha. Kêu ba mẹ con mua cho. Chiều chiều cuối tuần chú cũng hay chở vợ con chú đi trên con xe này chơi vài vòng. Có sẵn mà, phải hưởng chứ.”
Chú cười ra vẻ tự hào lắm. Gia đình chú có lẽ là một gia đình hạnh phúc.
Chú chở tôi đi một vòng rất to. Tui được dịp chứng kiến cảnh Nhà Hát Thành Phố, Dinh Độc Lập, Chợ Bến Thành, Nhà Thờ Đức Bà,… hồi xưa. Tuy có khác một chút xíu, nhưng thì ra trước kia thì mấy công trình này vốn dĩ đã hoành tráng như thế này rồi. Trước Nhà Hát Thành Phố còn có hai bức tượng Nữ Thần Nghệ Thuật rất ấn tượng, bình thường tui chẳng thấy bao giờ. Ở gần bên khu Chợ Bến Thành còn có bến xe đò. Đến thời tui thì có lẽ cũng đã dời đi mất rồi. Mọi người vẫn ngồi dưới đất để trải hàng ra bán, hoặc gánh đi. Tui để ý thấy trên mặt đồng hồ trước Nhà Thờ Đức Bà còn là số la mã chứ chưa phải những nét gạch hiện đại như bây giờ nữa. Thật là thú vị. Giá mà có nhiều thời giờ hơn thì chắc tui sẽ còn quan sát được nhiều nữa.
Tui nhìn ra xung quanh, khung cảnh và con người trông thật đằm thắm, lại còn có nhiều hàng quán vỉa hè. Thấp thoáng bên kia đường, tui thấy một cặp đôi cô chú trên chiếc xe vespa. Chú đeo chiếc kính mát, mặc bộ com-lê, cô ngồi một bên xe phía sau trong tà áo dài, mái tóc xoăn phồng, cầm thêm nhành hoa huệ trông thật trữ tình.
Gần hết giờ, tui nhờ chú đưa mình quay lại chỗ cũ. Ngó thấy ba tui và bác Tâm vẫn đang ngồi nói chuyện trong một quán cà phê, tui vội chào tạm biệt chú, không quên chúc chú một ngày thật tốt lành rồi vui vẻ chạy đi. Ba nhìn thấy tui từ xa đã mỉm cười:
“Nào, làm một ly cà phê xây chừng nha.”
“Là gì vậy ba?”
“À, là cà phê đen thôi, nhưng mà ly nhỏ. Của ba với bác Tâm là cà phê tài chừng, là ly lớn nè.”
“Dạ. Công nhận chỗ này hay thật á. Con chơi vẫn chưa đủ. Lần sau con về, ba với bác lại đưa con ra chơi với.”
Ba tui và bác Tâm cười khà khà, gật đầu đồng ý. Vừa uống cà phê, tui vừa kể lại cho hai người nghe về những chuyến đi của mình.
Ý nghĩa của câu truyện
Tóm tắt: Trở lại thành phố Hồ Chí Minh, Thắm T-rex vô tình khám phá ra một quán cà phê kì lạ có một cảnh cổng bí mật nối với một khung cảnh Sài Gòn xưa, được chính người chủ quán cà phê phục dựng lại. Hãy cùng Thắm T-rex tham gia vào chuyến tham quan thú vị này nhé.
