top of page

Nội Dung

Đang rong ruổi đi chơi, tui nhận được lá thư từ Bống.

“Gửi Thắm,

Mùng 10 tháng 3 này bố mẹ sẽ dẫn mình đi Phú Thọ giỗ các cụ Tổ Hùng Vương rất to, có nhiều món ngon với cả nhiều trò vui lắm, cậu ghé chơi nhé.”

Nghe tin này tui thấy háo hức cả trong người, vội thu xếp lặn lội ra lại miền Bắc. Tui đến nơi vừa kịp trước hôm giỗ một ngày. Xung quanh đúng là rất nhộn nhịp, cờ hoa khắp nơi, mọi người đều trông có vẻ tất bật chuẩn bị cho ngày lễ hội.

Tui đã hẹn với Bống ở trước đền Hùng để tham quan, nhưng cứ đợi mãi mà chẳng thấy cô bé đâu. Buổi chiều đã dần đến, tui mệt mỏi theo chân mọi người vào hẳn bên trong. Tui thấy mấy cô chú thắp nén hương nên cũng lân la học theo.

Tui cứ vừa đi vừa ngạc nhiên bởi không khí thiêng liêng ở đây. Nhưng đã mấy ngày đêm đi bộ vất vả, tui nhìn sang thấy một hốc cây nho nhỏ. Aha! Vừa khéo lọt vừa thân tui. Thế là có một chỗ yên ắng để đánh một giấc.

Vừa mới chợp mắt, tui bỗng nghe tiếng gọi:

“Dậy đi Thắm ơi, ra canh giúp anh nồi bánh chưng này.”

“Hơ… “ Tui mơ màng, có chút khó chịu vì bị quấy. “Là ai vậy?”

“Anh là Lang Liêu đây. Hôm nay là hạn cuối để dâng phẩm vật lên vua cha rồi. Em dậy giúp anh với.”

Lang Liêu nào nhỉ? Nghe tên quen vậy chứ. Tui sực nhớ nên vội mở mắt ra.

“Ơ.. anh Lang Liêu người con trai thứ 18 của vua Hùng ấy ạ?”

“Đúng rồi. Cũng giỏi phết đấy.”

“Ở ngoài anh đẹp trai hơn nét vẽ trong truyện đấy ạ.”

“Là rõ.” Anh nhìn tôi cười lớn.

Tui toan tỉnh, chạy lon ton theo anh Lang Liêu. Anh dẫn tui đến một cái nồi siêu to đang sôi lên trên đống lửa.

“Em ở đây nhé, anh sẽ đi một lát.”

“Dạ… “

Tui nhìn xung quanh, thấy có rất nhiều người đang chuẩn bị lễ vật. Một chị gái xinh đẹp, trông khá giản dị bước đến chỗ tui cười hiền từ, trên tay chị là một mâm dưa hấu:

“Làm ít miếng dưa cho mát đi bé. Dưa vợ chồng chị tự tay trồng đấy.”

“Dạ.. em cảm ơn ạ.” Tui đưa tay nhận lấy, rối rít cảm ơn. “Chị làm em nhớ tới Mai An Tiêm trong truyện sự tích quả dưa hấu của con người ghê á.”

“Ơ đúng rồi. Sao em biết tên chồng chị hay thế?”

“Hả? Vậy chị là.. nàng Ba ấy ạ?”

“Chính là chị.”

“Ui sao hôm nay em được gặp toàn những nhân vật trong truyện cổ như này.”

“Ừ, sắp đến ngày lễ giỗ các vua Hùng nên con cháu đều hội tụ về đấy em.” Chị đưa tay ra chỉ phía xa xa. “Em thấy người đang cầm mâm cỗ phía xa xa không? Đấy là chú Sơn Tinh lại mang voi chín ngà, gà chín cựa, ngựa chín hồng mao đến đấy.”

Nàng Ba toan dắt tay tui đi. Nàng lại chỉ sang bên bờ sông.

“Kia là vợ chồng Chử Đồng Tử. Trông đẹp đôi đúng không? Hai người đó đều giác ngộ thành tiên rồi.”

Chúng tui đang nói chuyện vui vẻ, tui còn đang ồ à thì một thanh niên trông mặt mũi rất bặm trợn xuất hiện, giọng điệu tức giận:

“Sơn Tinh đâu? Có ai thấy Sơn Tinh không? Ta phải tìm hắn ngay.”

Tui co người lại vì sợ. Nàng Ba chỉ xua tay lắc đầu. Hắn ta lại tiếp tục đi.

“Đó là Thủy Tinh. Năm nào cũng đi tìm Sơn Tinh hết đó. Chúng ta không nên nhúng tay vào làm gì.”

Lọc cọc. Lọc cọc.

Một cậu bé phi ngựa nhanh như gió đến sát bên tụi tui. Trông người cậu toàn bằng sắt, cả con ngựa cũng vậy, trông rất hùng dũng. Nàng Ba vội mang mâm dưa hấu đưa cho cậu. Trong chốc lát, cậu bỗng cao lớn lạ thường, hóa thành một chàng trai hùng dũng.

“Ui cái này em cũng làm được ạ.” Tui trở mình một cái, biểu diễn tài nghệ phình to ra cho bằng anh ta. Hai người bọn họ nhìn nhau phì cười. Không cần nàng Ba giải thích nữa, tui tự hiểu đây là Thánh Gióng trong truyền thuyết. Thoắt cái, chàng trai đã cưỡi ngựa bay đi.

Ngay lúc đó, từ xa, tui bỗng thấy Lang Liêu vội vã chạy lại chỗ chúng tui.

“Sắp đến giờ đến Cột Đá Thề làm lễ rồi. Mau chuẩn bị thôi nàng Ba.” Đoạn anh quay sang tui. “Thắm phụ anh vớt bánh ra nhé.”

Tui ngơ ngác gật đầu. Xung quanh chúng tui, còn nhiều người khác nữa đang bưng rất nhiều món lễ vật. Chúng tui tiến đến một cột đá to. Hai bên có rất nhiều người. Vòng quanh toàn là cờ hoa. Ở giữa là một người đàn ông và một người phụ nữ trông rất quyền uy.

“Đó là cha Lạc Long Quân và mẹ Âu Cơ đấy. Đợi một tí nữa là em sẽ gặp được các vị vua Hùng đó.” Nàng Ba thì thầm vào tai tui.

Tui thấy từng người một đang tiến đến dâng lên món lễ vật mà họ chuẩn bị. Tiếng trống vang rền, các vị vua lần lượt hiện lên. Trông họ thật trang nghiêm và lộng lẫy. Tui cũng toan bước lên, nhưng tự dưng cánh tay lại bị lay rất mạnh. Một giọng nói quen thuộc cứ gọi mãi tên tui:

“Thắm! Thắm! Dậy mà ra ngoài chơi nào. Sao lại ngủ ở đây thế?”

Tui nheo mắt, gương mặt Bống ngày càng hiện rõ lên.

“Bống… “

“Đúng rồi. Tớ đây. Tớ tìm cậu mãi đấy. Lễ hội sắp bắt đầu rồi.”

Chưa để tui kịp dụi mắt xong, Bống đã lôi tui đi. Hóa ra là mình vừa nằm mơ. Nhưng cảnh tượng lúc này hoành tráng chẳng kém gì lúc nãy. Chỉ có điều, Lang Liêu, Nàng Ba, Lạc Long Quân, Âu Cơ và những người khác đều đi đâu mất.

Chúng tui len lỏi theo đoàn người rước kiệu, sau đó trở lại ngôi đền cùng làm lễ dâng hương. Lễ xong thì mọi người đều tản ra để vui chơi, hát hò, ăn uống. Bống kéo tui đi chơi hết trò này đến trò khác, đẩy gậy, bịt mắt đập niêu, đi cà kheo,.. vui ơi là vui. Cuối ngày, bụng tui no căng vì thưởng thức nhiều món quá.

Chúng tui quay lại hốc cây để nghỉ mát. Tui kể cho Bống nghe về giấc mơ kỳ lạ của mình, còn nhại lại vẻ mặt giận dữ của Thủy Tinh lúc đó nữa. Bống vừa ngồi nghe tui vừa bật cười khanh khách. 


Ý nghĩa của câu truyện

Trở lại Hà Nội lần nữa để kịp dự ngày lễ hội Giỗ Tổ Hùng Vương, Thắm T-rex vô tình chìm vào một giấc mơ thú vị. Em mơ thấy mình được gặp vua Hùng và những nhân vật trong truyền thuyết. Hãy cùng xem Thắm T-rex đã gặp những ai nhé.

Giấc mơ của Thắm T-rex

mua tranh ngay

Sản phẩm

​Bán chạy

Chúng mình cung cấp sản phẩm tranh tô màu sáng tạo, lấy cảm hứng và minh họa những nét đẹp văn hóa của Việt Nam.

bottom of page